Chương 7: Hỉ sự thật náo nhiệt (2)
Trâu Lương vừa dứt lời, cả phòng lại lâm vào trầm mặc, hướng tất cả ánh mắt về phía y và Lâm Dạ Hỏa.
Long Kiều Quảng đang uống rượu bị dọa tới độ quay ra phun thẳng vào mặt Âu Dương Thiếu Chinh. Bản thân Âu Dương cũng sững người quên luôn cả mắng chửi tên huynh đệ thối, ngay cả rượu đầy mặt cũng chẳng thèm lau.
Bạch Ngọc Đường bình thường mặt than cũng phải nhướng mày xoa cằm nghĩ thầm:” Không hổ Ách Lang tốc chiến tốc thắng, bỏ luôn giai đoạn làm quen trực tiếp đòi thành thân.”
Y nhìn sang Triểu Chiêu đang trợn to đôi mắt mèo ngơ ngác, buồn cười gắp thêm thức ăn vào bát hắn.
Triển Chiêu liền hào hứng giật nhẹ tay áo y- Người ta muốn thành thân kia, sao ngươi không tỏ ra ngạc nhiên tý nào vậy?
Cũng không phải ngươi đòi thành thân với ta, có gì đáng ngạc nhiên?-Bạch Ngọc Đường thản nhiên nhún vai nhìn lại.
Ai muốn thành thân với ngươi? – Triển Chiêu nháy mắt rồi tiếp tục quay ra xem kịch hay.
Nhìn vành tai đỏ bừng của con mèo nọ, Bạch Ngọc Đường không khỏi bật cười, trong đầu thầm tính toán về chuẩn bị sính lễ đưa sang Triển gia bao nhiêu mới đủ thỉnh Miêu Nhi về chung một nhà với y.
Triệu Phổ gãi đầu có chút buồn bực nghĩ: Bản thân mình là nguyên soái, sau có thể chậm chân hơn người khác như vậy được, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa quen nhau còn sau hắn và Công Tôn, không lí nào hai tên đó sắp thành thân mà mình còn chưa thu phục được cây trúc kia. Thiên lý ở đâu???
Còn tất cả những người khác trong Hỏa Phụng Đường bao gồm cả Y Y đều có xúc động muốn lao ra giúp lão đại nhà mình gật đầu – Ngươi đùa sao, mãi mới có người muốn rước tên Hỏa Kê nhị hóa kia đi, trả lại bình yên cho cuộc sống của chúng ta, đương nhiên phải hảo hảo trân trọng cơ hội a.
Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh Lâm Dạ Hỏa hào hứng vỗ tay:” Nha, vậy là sắp làm tiệc vui rồi, nhất định là cực náo nhiệt.”
Mọi người cũng đồng loạt gật đầu theo bé, nhưng chưa kịp quay sang bàn nhau tổ chức tiệc, đã thấy Lâm Dạ Hỏa nghi hoặc nghiêng đầu:” Ta khi nào nói đồng ý thành thân với tên Câm kia?”
Mọi người sửng sốt nhìn hắn, trong mắt đều là hoang mang kiểu cái này mà còn cần hỏi à, không thành thân với y thì người định cưới ai? Đừng nói sống với cẩu suốt đời nha.
Trâu Lương cũng không tức giận, gõ gõ bàn hỏi:” Lý do?”
” Vậy ngươi nói trước, tại sao ta phải thành thân với ngươi?” Lâm Dạ Hỏa khoanh tay, tự tiếu phi tiếu nhìn y.
” Thật sự muốn nghe?” Trâu Lương chớp mắt hỏi lại.
Thấy Lâm Dạ Hỏa gật đầu, những người xung quanh cũng hồi hộp nhìn mình, Trâu Lương khẽ hít một hơi dài rồi bắt đầu nói:” Chúng ta tâm đầu ý hợp, lưỡng tình duyên nguyệt. Mặc dù lúc đầu ta nhìn ngươi rất chướng mắt, chỉ muốn tìm cách chọc giận ngươi, nhưng không biết từ lúc nào lại không nhịn được quan tâm ngươi, muốn chăm sóc ngươi cả đời. Ta công phu hảo, gia thế tốt, tướng mạo anh tuấn chỉ sau Nguyên soái, vì sao không thể thành thân với ta?”
Dứt lời Trâu Lương liền đưa tay xoa nhẹ quai hàm, y ít khi nói dài như vậy, thật mệt a.
Cả Lâm Dạ Hỏa và những người còn lại biểu tình hoàn toàn là chết lặng, chỉ biết há hốc mồm nhìn Trâu Lương.
” Mấy lời rách nát này ngươi học ở đâu vậy?” Lâm Dạ Hỏa thật sự không nhịn nổi buồn nôn, nhìn Trâu Lương như kẻ giả mạo mà tra hỏi.
” Sư phụ ngươi dạy, còn dài lắm nhưng không nhớ hết.” Trâu Lương thành thật đáp.
” Ngươi nói cho sư phụ ta???” Lâm Dạ Hỏa không tin nổi hỏi lại. Những người khác thì ngao ngán nhìn y- Ngươi đúng là đồ đầu đất, bao nhiêu người ở đây không hỏi, ngươi đi tìm Đại Hòa Thượng hỏi cách thổ lộ cưới tức phụ, bị ngu hả?
” Cha ta nói phải hỏi ý kiến trưởng bối của ngươi trước, đương nhiên phải nói cho sư phụ chuyện muốn thành thân với ngươi.” Trâu Lương thản nhiên đáp, không hiểu vì sao hắn lại ngạc nhiên thế.
” Cả cha ngươi cũng biết?” Lâm Dạ Hỏa càng lúc càng cảm thấy khó thở, không nhịn được đưa tay vuốt ngực bình tâm lại.” Ông ấy đồng ý?”
” Đương nhiên, còn mắng ta quá chậm chân, quà tặng con dâu ông ấy cũng thay mẹ ta chuẩn bị tốt rồi mãi mới thấy ta có ý định thành thân.”
Trâu Nguyệt không hổ là đại tướng thân kinh bách chiến, tâm lý như này người thường quất ngựa đuổi theo cũng không kịp a – Tất cả mọi người không khỏi cảm thán nghĩ.
” Ca, trưởng bối hai bên đều thông qua rồi, người không cần ngại nữa, đồng ý đi.” Y Y tủm tỉm cười, huých nhẹ vào tay Lâm Dạ Hỏa.
Mà Lâm Dạ Hỏa lúc này trong đầu đang rối như tơ vò, không phải là hắn ghét Trâu Lương mà thậm chí còn vô cùng ỷ lại vào y, nhưng trong thâm tâm hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có thể cùng y thành thân.
Nam tử cùng nam tử, chuyện này kinh hãi thế tục biết bao. Hắn có thể không để ý dị nghị của người khác nhưng còn y là Đại Tướng Quân, ngày đêm có biết bao kẻ dòm ngó chức vị của y, chờ y mắc sai lầm để đẩy y xuống kia mà…
Lâm Dạ Hỏa nhìn đôi mắt đen nháy của Trâu Lương, thậm chí hắn có thể thấy rõ trong đấy sự chờ mong và ôn nhu dành cho hắn.
” Ra ngoài nói chuyện.” Lâm Dạ Hỏa đứng lên rời đi. Tiểu Tứ Tử đứng giữa hai người liền quay đầu lại giương đôi mắt long lanh nhìn Trâu Lương, sau đó nắm chặt bàn tay mũm mĩm của mình lại, hướng về phía y ra dấu cố lên. Y mỉm cười xoa đầu bé, nháy mắt một cái nói:” Yên tâm, sẽ cho cháu ăn tiệc mừng thật to.” Rồi cũng đứng lên đi theo Lâm Dạ Hỏa.
Mọi người cũng không để ý hai người nữa, tự động quay sang nói chuyện với nhau.
” Vậy, rước dâu từ Hỏa Phụng Đường đến Hắc Phong Thành hả?”
” Tính bàn tiệc đã thấy mệt.”
” Chúng ta đi gom của hồi môn cho Đường chủ thôi.”
” Nói nhỏ chút, để Hỏa Kê nghe được coi chừng đập chết ngươi.”
” Ta nói sai hả? Vậy chẳng lẽ sính lễ.”
” Thật ra thì vẫn là hồi môn đó.”
Tiếng cười đùa sôi nổi không ngừng vang lên.